Doanh nghiệp Việt còn chậm và kém chuyên nghiệp quá!

Người ta không biết về sự đặc sắc của sản phẩm mình, là do mình “giữ bí mật” lâu quá, chứ do ai? Sản vật của Việt Nam đang trong hiện trạng đây…

Tôi nhận được 1 lời rủ rê quyến rũ: Ngày hội Sen Đồng Tháp vào đầu tháng 9 tới đây, do một vài quý khách trẻ tỉnh này tự kiến trúc. Rất sôi động và đa dạng: có biện pháp làm giàu giá trị thương mại của sản phẩm (xây dựng thương hiệu Sen Tháp Mười, trao đổi về giá trị tài nguyên bản địa cũng là tài nguyên du lịch của sen), nhưng gợi hơn và thôi thúc hơn là một vài tiết mục đậm chất nghệ thuật: trình diễn một vài bài hát về sen, vẽ thư pháp trên lá sen, xe chỉ sen, pha trà sen, làm hoa sen giấy, vẽ tranh có lá sen…

doanh nghiep viet con cham va kem chuyen nghiep qua! hinh anh 1

Phở Việt Nam vào top 10 món ăn các con phố phố địa cầu ưa thích nhất.

Bao nhiêu cuộc hẹn hò để làm giàu cho một vài bảo vật bản địa bởi thế đang được một vài quý khách trẻ ra sức sáng tạo? Chắc là nhiều. Càphê Tây Nguyên. Ca cao bản địa. Dừa của Mekong. Gạo ngon đồng bằng… Nhưng phải chăng sức bật từ động lực làm giàu từ tài nguyên bản địa chỉ đang ở bước khởi động.

Câu chuyên cũ về gạo, nước mắm vẫn gây xót lòng

Hai món thiết yếu nhất trong cuộc sống mỗi người Việt Nam, từ lâu là hai món hàng kinh doanh phát đạt của một vài nước kế bên, chứ không phải của chính người Việt. Một chị quý khách Việt kiều ồ lên ngạc nhiên kể có tôi là chị thấy ở trọng điểm mua sắm Mỹ, vô số sản phẩm “đầu Việt, đuôi Thái” đang phân phối chạy: phở bò, phở gà, nước mắm nhỉ (ghi hẳn tên là Nước mắm Phú Quốc), xúp gà, ghi nhãn tiếng Việt, nhưng đều đo doanh nghiệp Thái sản xuất…

Nói gì Thái. Mới đây vào trưa 3.8, ở nhà ăn của hội chợ ASEAN – India 2017 của trọng điểm Queen Sirikit, tôi gặp 1 thương nhân Campuchia hồ hởi báo tin anh sắp sang Việt Nam phân phối gạo ngon Campuchia. Và cũng chiều hôm ấy, tôi gặp ông Songyos Nopprad, 30 năm kinh doanh nước mắm. Khi được mời nếm thử “Nước mắm Phú Quốc” thứ thiệt của Việt Nam, ông rất ngạc nhiên và gật gù khẳng định: “Ngon lắm, tôi chưa từng nếm qua loại nước mắm nào ngon thế này. Chúng tôi sẽ tính đến việc hợp tác đầu tư sản xuất nước mắm ở Việt Nam trong tương lai. Này, tôi kinh doanh nước mắm lâu vậy mà chưa biết đến loại nước mắm có chỉ dẫn địa lý Phú Quốc này, là do… một vài quý khách nhé”.

Rõ ràng người ta không biết về sự đặc sắc của sản phẩm mình, là do mình “giữ bí mật” lâu quá, chứ do ai? Gạo ngon, gạo hữu cơ của Việt Nam trưng bày theo một vàih thật dân dã, bỗng gây bất ngờ lớn có Thủ tướng Thái, để ông phải ngạc nhiên dừng lại, nghiên cứu. Ôi gạo, nước mắm, các món ta ăn, ta sống, ta nhớ mỗi khi xa nhà mà để cho lối xóm tranh đua làm giàu trên phân khúc địa cầu, thật là uổng không gì bằng.

Lại nói về các câu chuyện như huyền thoại (vì mình không hiện thực hoá được đúng mức?)Vào cuối tháng 4 năm nay, báo Telegraph của Anh đã bình chọn 10 món ăn các con phố phố được ưa thích nhất, và phở đã lọt vào top 10 này (bên cạnh đây là một vài món ăn các con phố phố của Bangkok, Hong Kong, Thổ Nhĩ Kỳ, Bắc Kinh, Ấn Độ, Mã Lai, Mexico và Nhật Bản. Bạn có nhớ là một vàih đây vài năm, món chuối nếp nướng đã được địa cầu vinh danh là món được ưa thích nhất ở đại hội Ẩm thực các con phố phố (World Street Food Congress) tổ chức ở Singapore, mà người làm nên kỳ tích là chị Thuỷ – chủ của quầy chuối nếp nướng nổi tiếng hơn 20 năm, trên các con phố Phan Đăng Lưu Sài Gòn.

Thờ ơ có tài sản quý

Người Việt làm thương mại, xuất khẩu…, không chuyên nghiệp đã đành, mà cũng không kiên nhẫn, kỷ luật. Rào cản lớn nhất là lối kinh doanh nhắm lợi trước mắt, mì ăn liền. Nên cứ “các con phố xưa ta đi, lối cũ ta về…”.

Tôi có viết 1 bài ngắn trên face về các câu chuyện trên. Cuối ngày chủ nhật vừa qua, tôi nhận được 1 “còm” khá đặc trưng: ý kiến của đại sứ Nguyễn Trung Thành, hiện đang là đại sứ Việt Nam ở Cuba, trước là đại sứ Việt Nam ở Liên hiệp quốc, ở tổ chức WTO và cũng từng được bầu cử làm chủ tịch hội đồng Sở hữu trí tuệ WIPO địa cầu. Ông viết: “Với một vài công việc từng trải qua, tôi càng chia sẻ quan sát của chị Hạnh. Về cuộc tranh đua cho sản phẩm Việt, thắng thua, tôi nghĩ ta không thua, trừ khi ta đồng ý thua ngay từ trong ý chí. Tôi tin ở dân ta. Vấn đề là phải cung cấp đầy đủ tài liệu, định hướng, mở các con phố, hỗ trợ, đồng hành cộng nông dân và doanh nghiệp (DN) Việt. Nhất là một vàih tân tư duy chạy theo số lượng… Ta phải và có thể thắng, nếu…”.

Vâng, ta hoàn toàn có thể thắng, nếu… Cái chữ “nếu” này gian nan lắm.

Người Việt mình làm thương mại, xuất khẩu, không chuyên nghiệp đã đành, mà cũng không kiên nhẫn, kỷ luật. Và cái rào cản lớn nhất là lối kinh doanh nhắm lợi trước mắt, mì ăn liền. Đi phân khúc nào hơi mới chút là cũng lo, khó quá, bỏ công ra rồi được gì không… Nên cứ… các con phố xưa ta đi, lối cũ ta về.

Vì sao ta buông bỏ phân khúc ASEAN 600 triệu người, để cho DN cứ lẻ tẻ hay đơn độc tự bơi? Vì hàng hoá quá tương đồng? Vì dung lượng phân khúc từng nước quá nhỏ so có phân khúc Hoa Kỳ, EU, Trung Quốc? Vì xuất qua từng nước ASEAN thì phải “làm phân khúc” chứ không khoẻ re như xuất sỉ bằng một vàih chỉ gia công, vừa khoẻ, vừa lợi to? Vì doanh nhân làm thương mại, quan chức làm xúc tiến ở một vài nước này rất giỏi (họ làm xúc tiến nghề lắm, tận tâm, thiết tha lắm và đang tiến cực nhanh) nên nói phân khúc họ nhỏ mà… có võ, đâu sai? Bài toán bây giờ chừng như đã khó lắm rồi, nếu thử nhìn qua một vài phân khúc, có ai báo động đúng mức để tập trung lo cho kinh doanh xuất khẩu của Việt Nam? Thị trường Mỹ, kim ngạch lớn nhất là thuỷ sản. DN Việt đang lúng túng có FSMA, luật Hiện đại hoá an toàn thực phẩm, đòi hỏi kiến trúc hệ thống ngăn ngừa rủi ro về an toàn thực phẩm trên suốt chuỗi làm việc sản xuất kinh doanh.

Còn có EU, sang năm mới thông qua hiệp định thương mại tự do, mà giai đoạn này, DN ngóng xem liệu quan hệ làm ăn có Đức và châu Âu sẽ còn lẽ thường được không? Qua Trung Quốc, do dân Tàu hiện đã kinh sợ thực phẩm nội địa, giờ toàn tìm sữa, gạo, rau củ sạch, thực phẩm an toàn nhập bằng mọi một vàih, nhà nước Trung Quốc phải lập hàng rào kỹ thuật, kiểm định ngặt nghèo có các điều kiện khắt khe cho hàng nhập khẩu chính ngạch. Nhưng họ vẫn “tung tăng” phân phối thuốc trừ sâu cực độc qua mình, vì có cầu có cung và thuốc phân phối chạy lời nhiều (chiếm 40% lượng thuốc trừ sâu nhập khẩu).

Việc phát huy tài nguyên bản địa, đưa một vài nỗ lực, sáng kiến đem lại giá trị tăng lên, đã đem lại nguồn cảm hứng mới. Nhưng quan trọng nhất, vẫn cần có sự một vàih tân từ một vài cơ quan quản lý nhà nước, từ chính một vài DN có kiến thức làm ăn có ngoại khu…

Tìm hiểu thêm tài liệu dự án canhosunwahpearl.edu.vn

Bạn có thể click vào đây để so sánh toàn bộ giá của một vài căn hộ bình thạnh

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

0913.756.339
0913.756.339